Sunday, November 29, 2015

NGHIÊNG

Em đứng nghiêng qua đời mưa nắng
 tìm anh trên nguyên cõi vô hình
 có bầy sao cúi hôn lên trán
 em ngỡ như mùi hương tóc trinh
 *
Hương lạc trên vai người thuở ấy
nằm mơ đoạn cuối cuộc đời mình
son phấn giã từ, đưa tay vẫy
mắt ướt hoàn nguyên những ánh linh
 *
Vẫn trái tim côi đầy nhựa sống
vẫn làm lá cấm của vàng Thu
môi thủ thỉ tên người, cảm động
rưng rức trầm tư chuyện nắng mưa
 *
Em đứng nghiêng  theo chiều ngọn sóng
mặt biển dường gương cửa huyễn hư
thiên nhai xa lắm, không âm vọng
chỉ bước mình xuyên bóng cội từ

đht

Saturday, November 28, 2015

BÊN ĐỜI MƯA NẮNG


bên đời mưa nắng không thèm thức
em cũng chờ nghe tiếng gió mùa
vẳng cạnh vai người thương nhớ nhất
bây giờ phong lũ muốn hơn thua
*
trăm năm chuyện cũ ai còn nhắc
có nhớ gì đâu mà hỏi em
con nắng thiên thu mùa gió ngược
rời rã thành rêu - tóc cỏ xanh
*
chân xuôi từng chặng đường du mục
em chừ trời lạ, khỏi duyên anh
anh xa thăm thẳm hơn cùng cực
em đứng nhìn xuyên giọt lệ ngầm
*
em sống bên từng không đằm thắm
cân nhắc từng yêu thương vẫn ưa
em bấu năm canh, môi cắn mặn
mình có là M những giấc mơ
*
tiếng khóc không dài nhưng cũng đủ
rối bời tâm tưởng quặn hồn đau
ống khoá pha lê không chìa mở
anh sẽ về không để gửi trao


đht

BÊN ĐỜI MƯA NẮNG



bên đời mưa nắng không thèm thức
em cũng về nghe tiếng gió mùa
vẳng cạnh vai người thương nhớ nhất
bây giờ mưa gió lại phân bua
 *
trăm năm chuyện cũ ai còn nhắc
có nhớ gì đâu mà hỏi em
con nắng thiên thu mùa gió ngược
rời rã thành rêu - tóc cỏ xanh
*
chân xuôi từng chặng đường du mục
em chừ trời lạ khỏi duyên anh
anh xa thăm thẳm hơn cùng cực
em đứng nhìn xuyên giọt lệ ngầm
 *
em sống bên từng không đằm thắm
cân nhắc từng yêu thương vẫn ưa
em bấu năm canh, môi cắn mặn
mình có là M những giấc mơ
 *
tiếng khóc không dài nhưng cũng đủ
rối bời tâm tưởng quặn hồn đau
ống khoá pha lê không chìa mở
anh có về không để gửi trao
 
đht

BỎ BUỒN VÀO TẬN...


bỏ buồn vào tận không đâu
bỏ nguyên tuổi trẻ, em hầu giấc anh
ru nhau trên võng thời gian
ngồi mơ đêm đến buông màn, quắt quay
 *
bỏ vui vào giữa cuộc chơi
sau khung mắt biếc vẫn lời tương tư
và từng con chữ trong thư
viết từ tiền kiếp huyễn như xa vời
 *
bỏ từng sợi tóc sương rơi
 đúng mùa đồng tử kéo mây từ trường
em xe sợi nắng hoang đường
may anh áo ấm với hương sắc mình
 *
bỏ bùa mê, ngải yêu tinh
trong men rượu ái cho anh thấm cuồng
anh vào nhập mộng yêu thương
em liêu trai mở hồn anh ở liều
 
đht

CÒN KHÔNG ẤM LÒNG

Photo de Donghuong Tonnu.


bơ vơ từ thuở người đi
mà như còn lại chút gì bâng quơ
tuổi em thuở ấy - bây giờ
anh còn để nhớ trên bờ hoài mong
*
bơ vơ chập chững bước lòng
trái tim khấu nợ anh bằng ẩn thi
viết cho em, dù tí ti
em về mạng lại thư di chúc tình
*
bơ vơ em ngắm một mình
khung trời cửa hẹp chỉ in hôn hoàng
tâm hồn xa anh, lưu vong
con đường phố cũ có còn tình thâm?
*
bơ vơ tay trắng, phù trầm
ảo như sương khói vương tầng héo hon
ảo như anh đã quên em
ảo như tiếng khóc chỉ còn vọng âm...
*
bơ vơ như anh xa em
biết đêm chừ có ấm lòng nữa thôi...


đht

Friday, November 27, 2015

ẢO MỜ DÁNG HOA


người về không nghe tiếng chân
chỉ nghe hơi ấm sau lưng thật mềm
say hương nỗi nhớ vượt lên
đỉnh trời ngạo mạn bên thềm thiên nhai
*
người về trăng mới phôi thai
với bầy sao đối ẩm vài chung thương
ơ hay nhấp rượu tư tương
chưa say mà đã như cuồng thu ba
*
người về ôm giữ tim ta
vòng tay của gió hay là tri âm
ngẩn ngơ cất giọng phù trầm
hát theo tiếng sóng trên giòng trầm hương
*
người về lạc giữa thiên đường
muội mê khoảng lặng âm thầm trời cho
ấm đêm nà nõn tình chờ
một cung trìu mến ảo mờ dáng hoa

đht

Thursday, November 26, 2015

ĐỂ DÀNH ĐÓ CHO EM...

 
để đó đi, đế đó đi
để từng cánh nhớ bay vù lên cao
đừng quên hạt đắng ngọt ngào
mà đau trái cấm, lãng xao ân hồng
*
để đó đi, để đó đi
vít đầu tiên xuống chớp mi quay cuồng
đừng mông lung, rời vô thường
môỗ ngày là một chuyện lòng người - tôi
 *
để đó đi, để đó đi
thời gian yên tịnh trụ trì hư vô
đừng yêu ma, đừng lọc lừa
để thơ còn nét mặn mà đài trang
*
để đó đi, để đó đi
tâm thư huyền diệu trang thi sử người
đừng gạ mây, đừng níu trời
có dưng mặn ngọt trên vời vợi mơ
*
để đó đi, để đó đi
tấm lòng ta gói trong di chúc tình
đừng hoàng hôn gặt bình minh
hôm nay- thuở ấy vẫn tình thiên thu
*
để đó đi, để đó đi
thời gian còn lại thôi thì ẩn cư
đừng rối rắm, đừng ưu tư
đề cho trái phá đắc tri tung hoành
 *
để dành đi, để dành đi
cho em lại chút xuân thì mai sau...
 
đht
 
 
 

Wednesday, November 25, 2015

ĐÔNG XUỐNG PHỐ

Đông xuống phố, em là dây hoa tuyết
nhớ người xa nên nước mắt lưng tròng
trời thiên hựu năm nào nay cách biệt
vạn ngàn trùng cây số vuột sao trăng
 
Đông xuống phố, em để quên cánh en
vát trên cành cổ thụ, giữa rừngThu
vắng nỗi Hạ, vắng sầu ru tháng Chín
gót chân em hành khất bãi sa mù
 
Đông xuống phố, xiêm y thôi là lượt
tim trần truồng trên cõi lặng thiên nhai
nhờ mái tóc quấn quanh thân, che bớt
hình hài ngoan trong đồng tử loài người
 
Đông xuống phố, đuổi lá vàng tình tự
giẫm luôn bờ châu thổ nắng hoàng hôn
bóc tưởng tượng ra nhìn trang ký ức
giấy nhớ người, nhũn ngay giữa hồng tâm
 
đht
 
 

Monday, November 23, 2015

CẢM XÚC ÙA



sáng ni buồn, tôi mở cửa mời thơ
vào thế giới có núi rừng, sông biển
tay nâng nhẹ chiếc hôn anh, hớn hở
cảm xúc ùa trong mắt nhỏ lung linh
 *
tay với chạm hơi thở luồng quanh phổi
quay từng vòng tâm tưởng giữa hoang mang
nhắm mắt lại sợ châu tràn biên giới
rơi mút mùa, anh có kịp dỗ chăng
 *
anh biết tôi là đóa quỳnh biết khóc
nở trên rừng hôm bước bóng anh qua
 hương sắc tôi bỗng long lanh đài các
như mọc mời người hôn lên môi hoa
*
tôi nhớ anh, sợ buồn lên tuyệt đỉnh
tầm mắt nhàu, chùng dưới nắng đầu tiên
bắt chước chim, tôi cất cao giọng, hát
bài thơ anh, giấu nhẹm những ưu phiền

đht

Sunday, November 22, 2015

RỐI BỜI PHA LÊ



em về cổi áo tư tương
đôi tà ẩn kín bóng rừng trong tay
buổi anh đi, sử ghi ngày
bốn mươi năm viết thật dài tình thư
*
mỏi mi chong ngọn nến vừa
thắp cho năm tháng bốn mùa đừng phai
giờ em phiên phiến các đài
tóc mây nhuộm bạc lưu đày tuyết Đông
 *
nằm nghe tiếng gió băng đồng
tiếng em lạc giọng giữa  mông mênh đời
âm vang nghèn ngẹn trên môi
nghe buồn như điệu kinh ngôi cổ chùa 
 *
rối bời cảm xúc phân bua
pha lê ào vở a dua võng cuồng
vội vàng thoa chút môi son
phấn hồng phớt má, chờ chân quen về
đht

MỞ CỬA VÔ HÌNH

 
mở hết ra đi, rồi dẹp mộng
 ta xin một phút thật an bình
đêm trắng tay vì khô chung mặn
chẳng biết ngày mai có bình minh
*
giữa ánh sầu riêng, trăng già tuổi
tất bật soi nhanh sợ lũ về
mây ào ạt gió đem mưa núi
rũ xuống trần gian sợi tỉnh, mê
 *
ta đốt tâm tư vùng hệ lụy
chờ đến thành tro, rải biển đời
hái lửa tình buồn châm gíấc ngủ
chong đủ mùa Đông cho ấm môi
 *
mở cửa đi cho lòng thao thức
 khỏi gõ trầm tư trong chiêm bao
mai một vô tình tim vỏ tróc
ta lại quên từng lúc có nhau
 *
quên luôn hạnh ngộ khuya tiền kiếp
quên ngực châu trần phi đạo thương
đường bay của cánh chim đơn chiếc
ngỡ gãy từ đêm chạm tử thần
 
đht
 
 
 

Saturday, November 21, 2015

CHƠI VƠI MỊ MỘNG

 
bụi hồng phủ nhẹ tóc mai
khuya nay có kẽ giũa mài tình thơ
đêm qua gọi, bảo em chờ
anh về đổi với vần thơ môi mềm
 *
ôm tình giấu giữa cõi riêng
gói em chăn ấm, yên bình vòng tay
đài trang hàng liễu chân mày
em cười hoa nở trên cây nhân tình
 *
anh thương khúc khích hồng xuân
nụ hôn đằm thắm trên bình nguyên em 
với tay ngắt trái cấm xanh
hườm hườm, chưa rịm trái tim trái mùa
 *
vấn vương, mặc kệ chút chua
hái em về ngắm cũng ưa được mà
xiêm y phủ nửa thịt da
anh ôm trái cấm nhẩn nha bằng lòng
 *
đặt tên em thơm dư hương
níu đêm xuống ngực, mở buồng thiết tha
ưởn thân lên tuyệt sa đà
chơi vơi mị mộng đi - về tiêu dao
 
đht
 
 

ĐÂU BIẾT GIỮA VÔ BIÊN

 
 
vẫn em đợi anh trên giòng lệ cũ
nước mắt này ngày giữa biển lênh đênh
không mưa rơi mà tóc mình ủ rũ
nhớ cõi trời đầy bóng dáng anh đêm
*
ngày tháng trôi, vẫn muôn đời đứng nhớ
kiếm ngày về thôi xa quá chiến tranh
bao nhiêu năm, ngỡ khóe mình đê vỡ
ôi còn gì mà đợi với trông mong
*
đêm lạnh thấm vào trái tim oan nghiệt
giấc mơ nào chết yểu ở trong tay
chiếc hôn cũ trong cung buồn da diết
níu chập chờn lời yêu dấu uống say
*
nhớ áo trận với hoa rừng sáng cuối
em tìm anh qua hoàng hôn cuộc đời
đâu biết giữa vô biên tim mị muội
có chân tình vẫn thương nhớ không vơi

đht
 

Friday, November 20, 2015

TÂM HỒN EM RỐI


tâm hồn chảy theo mưa rồi
lá em nghẹn nước, vội rời nhành anh
Thu vàng cược với Thu xanh
chúng mình hai đứa, ai trang ai đài
*
 chiều nay gió ướt mưa rơi
cóng từng sợi nhỏ giọt rời, giọt tan
con đường ngượng chín cỏ hoang
giẹp theo bong bóng lang thang dài bờ
 *
em theo tầm ánh nắng thô
 đuổi mây cho khoảng trời mơ nhớ đường
ngại cầu qua phố rung rinh
ngại rằng bước nhỏ dấu chân phù trầm
 *
tâm hồn em rối như bông
cứ quen mãi thói được anh cưng chìu
bây giờ nhớ chiếc hôn yêu
hôm anh đánh mất ngay chiều xa em...
  
đht
 

Thursday, November 19, 2015

ĐƯỜNG BAY CỦA HƯƠNG ĐÊM

 
em thở dài mỗi bận ru anh ngủ
em làm con cuốn chiếu quấn quanh anh
đêm rời khuya, gối mùng chùng trở lạnh
mùi nến tàn thoang thoảng ngát chưa tan
anh đâu biết trong từng cơn gió chín
mùi hương đưa em đã giữ cho người
khi mai mốt anh có về xa thẳm
chắc hẵn còn một tí xíu trên tay
 *
em quay quắt nhìn bóng mình độc ẩm
dưới trăng ngàn đồng tử trở bâng khuâng
trong yên lặng của thời gian gầy mộng
giấc anh ngoan, mang nét mặt thiên thần
*
em nhắm mắt nghe gót thơ bước nhẹ
qua khung tình, dang cánh rủ em theo
em chỉ sợ phi đạo đèn không rõ
biết đường đâu cho cánh nhỏ đáp về...
 
đht

 
 

Wednesday, November 18, 2015

BÁM VÀO NỖI NHỚ


 
*
bám nỗi nhớ chìm trong giòng thao thức
mụ cả người, u tối cả bâng khuâng
tim ra đi tìm con phố ân cần
lần xa lắm để dư hương ở lại
*
bám hơi thở trong phổi gầy hư hại
nghe ngực mình thoi thóp giữa cơn đau
em lấy chi khâu lại phút nhiệm mầu
ngày anh đến và ngày anh quên đến
*
bám vào giấc giữa đêm tàn ngọn nến
em ngồi buồn nhìn bạch lạp gầy nhom
hai đứa chung cư với ánh đèn mòn
thay nhau thắp lửa mùa Đông hong lạnh
*
bám theo chút tin yêu sâu ngực nặng
còn hoang mơ mong trái cấm tình hồng
uống rượu nồng và nhâm nhi vấn vương
trời vĩnh cữu anh còn nguyên hương ấm
*
bám lưu niệm trôi trên giòng sông mộng
em thèm một ngày bên cạnh bình yên...
bờ không rêu rong, chỉ cỏ ước nguyền
xanh như thuở thảo nguyên mùa hạnh ngộ
*
bám mãi lấy nắng khuya vàng rực rỡ
ngỡ tình mình đơm hoa giữa hư vô

đht

Tuesday, November 17, 2015

CHỜ NHAU MÀ THAO THỨC...


anh có phải là mưa rơi
sao làm tóc em rũ ướt
anh có là tiếng mọc mời
xuyên hồng tâm em về vỗ
*
anh có phải là hoàng hôn
rơi trên sườn đồi cỏ đắng
anh có là mây đỉnh nắng
thêu áo em chiếc hoa rừng
*
anh có phải tình xa xôi
sao khuya em xuôi ngược gió
anh có là sương sa trời
làm long lanh khóe mắt em
*
anh có phải chiếc lá xanh
bay tìm em con bướm tím
giữa lòng chiều hư vô hồng
đậu trên nhành hương tóc quen
*
anh có phải là ánh trăng 
sao lại nhuộm đời em bạc
anh có là suối trong ngần
và em sỏi đá mòn thất lạc
*
anh có phải là tình chung
trong mơ em anh hiện đến
anh có là phi đạo ngầm
cho em đáp về đêm đêm
*
anh là ai, em là ai
nên tim chúng mình muốn biết
anh mây ngàn em gió say
chờ anh hoài rồi quên thức...

đht


NGUỒN CỘI BỜ MÔI XƯA

 hong khô cho đủ tháng ngày
bờ môi nước mắt nghẹn, say nằm vùi
có còn cảm giác vui chơi
hay đam mê đã trùng khơi mất rồi
*
ta với ta tâm tưởng vơi
trái tim lủng lổ, đỏ rời bôn ba
chảy về đâu, cứ rời xa
sông hoang cứ việc nhẩn nha xuôi nguồn
*
ta tìm nguồn cội cõi mong
muốn về tắm lại trên giòng tâm giao
sợ trong đồng tử vỡ ào
suối mưa mặn, đá sỏi cào dấu yêu
*
về đây ngồi nhớ những chiều
nắng vàng theo lá Thu chao nghiêng mùa
bờ môi cũ nhớ hôn xưa
ngậm câm cắn nát mơ vừa nghén thai


đht

Monday, November 16, 2015

ĐĂNG QUANG



như sương khói từ một ngàn năm trước
cánh linh hồn em bay bổng xuyên mây
vết thương nhớ anh rỉ hoài cảm xúc
chút mặn nồng xưa chưa ngủ trên tay
 *
lời chim di bay từ trời viễn xứ
theo gió ngàn loang thoáng ngữ thơ anh
nghe tiếng tóc không vui, buồn như thuở
quấn quanh vai, nấn ná đợi ai về
*
gió cầu hôn với môi em tha thiết
em chợt buồn, nhớ đến ấm êm xưa
có một lần môi anh dừng mí mắt
lâu thật lâu, không đếm được thì giờ
 *
sương khói bỗng tụ vào sâu hơi thở
dụ hồn em gõ lên phím phù trầm
vẽ cuối Hạ con đường qua phố cũ
nơi chuyện tình huyền thoại mới đăng quang
đht

GIỌT NHỚ MÃN KHAI

 
vẫn lết lê trên con đường cõi vắng
lặng yên nhìn những in dấu lang thang
nghe chỉ có tiếng thở dài quanh quẩn
gieo tâm hồn trên bãi cỏ không anh
 *
tôi đội lốt tin yêu và ngờ nghệch
thay áo chân tình, mặc lại tim xưa
có hanh nắng và mùa Thu diễm tuyệt
lần anh vào say một giấc đầy mơ
 *
tôi ghé xuống hôn lên môi tình cảm
cảm xúc tràn ướt cả khoé ngây thơ
khóe của tuổi chưa hề quen mật đắng
chỉ tiếng cười khúc khích giữa tình thư
 *
ngày anh đến, trời chợt hồng ngực trái
đêm theo sau trăng loã thể rất tình
tôi ngây ngất trong hương yêu thương mới
quên mất mình mỏng mảnh lắm như duyên
 *
vẫn lết lê trên quãng đường duyên nợ
sợ hoàng hôn tiền kiếp chực từng ngày
sợ mất anh, sợ vết thương còn mở
lại tội tình cho giọt nhớ mãn khai
 
đht
 

Friday, November 13, 2015

MỘT KIẾP ĐỜI CHỜ



ta trầm luân kiếp đời chờ
phải chi được ngủ bên bờ Sông Trăng
sáng đi lượm sỏi đá vàng
ủ trong men rượu thẩm hương tình người
 *
thăng trầm đưa võng mây trôi
nhớ hàng mưa lệ những ngày châu sa
ẩn cư dưới bóng nguyệt hà
trăm năm yên phận phù sa bọt bèo
*
yên bình trên bãi hoang liêu
nẫu tim, ngồi hát một phiên khúc tình
giòng chiều ráng đỏ yêu tinh
lung linh trên sóng một hình dáng quen
 *
chỉ là nhận thức còn nguyên
trong sân tâm tưởng hồn linh chạy về
ta bùi ngùi ngắm cơn mê
hợp - tan rồi lại châu kề khóe rưng
 *
trầm luân hờm cõi ấm lòng
cưu mang cuộc tự tình cuồn cuộn thơ
bẵng đi một kiếp đời chờ
tim liêu trai vỡ, rơi bờ thế gian
 *
bỗng dưng chìm giữa Sông Trăng
ta thèm nếm thử một đêm châu trần.
đht

ANH TẶNG EM TỪNG DỊU NGỌT


tình như ngọn nắng mùa Thu
hôn em nhiệt đới cũng thừa bỏng anh
tim em nôn nhịp quân hành
không gian vời vợi bóng anh che trời
*
vui như ngọn sóng ngoài khơi
thủy triều hào sảng, gọi mời lao xao
hương em nguyên nét chiêm bao
dễ thương hơi ấm loang theo phổi trần
*
đẹp như một áng thơ tình
dưới tay anh ngọn bút rong lịm hồn
 nếu Người còn giữ dễ thương
bài thơ thuở ấy ngữ ngôn, tuyệt lời
*
mộng như ao ước một đời
có chim hồng hạc cặp đôi chúng mình
em từ điểm hẹn bình minh
và anh là nắng du miên ấm nồng
*
tình em như lá hoa rừng
đêm trăng rũ bóng, uốn từng giấc chiêm
giữa mơ anh đến bên em
tặng từng dịu ngọt đến thiêm thiếp người

đht

Thursday, November 12, 2015

VẪN ANH TRONG CUỘC ĐỜI EM

 
tóc dài nghiêng xuống giòng xưa
em nghiêng theo tóc cho vừa nhớ nhung
sáu ngàn cây số mênh mông
thì thầm dang cánh bay, hoang tưởng người
 *
lung linh trên sóng nụ cười
ngỡ xa xa tít chạm vời vợi mơ
nhớ - quên - mặc niệm ảo mờ
bài thơ thuở ấy hôm qua riêng mình
 *
nhớ về cõi lặng thinh không
tay người dìu nhẹ bước bâng khuâng đầu
ngày nào tim mới biết yêu
nụ hôn người tặng liêu xiêu một đời
 *
mi em e ấp chơi vơi
giữa vương cảm xúc lẫn ngời thiết tha
nhịp vui ào ạt phong ba
trong lồng ngực thể như là cuồng điên
 *
soi luôn tận đáy linh hồn
vẫn anh trong cuộc đời em bốn mùa
 
đht
 
 

Wednesday, November 11, 2015

CON ĐƯỜNG MANG TÊN MƠ XƯA




con đường mang tên mơ xưa
bóng anh in đậm trong trưa cuộc đời
gió ngàn lay võng đầy vơi
lời ru đằm thắm mọc mời thân quen
*
con đường anh đặt tên em
qua bao con phố, vòng quanh tim mình
nhớ về giòng nước hồi sinh
cây cầu thương ngọn nắng bình minh thơ
 *
con đường của triệu giấc chờ
hương xa tiền kiếp- bây giờ -còn như
bềnh bồng rũ tóc tương tư
ru vần ẫn ngữ cho vừa lời thương
 *
con đường thuở ấy vấn vương
bước thơ tình lạc trong từng giấc ngoan
 giấc hồng hẹn ước trầy sơn
con tim ngờ nghệch vết buồn chưa khâu
 *
con đường trở lạnh mùa Ngâu
mới vừa giữa Hạ đã đau lá vàng
 
đht
 

Tuesday, November 10, 2015

CHO ĐỪNG RỤNG GIỮA CHIÊM BAO...

 
di hài mái tóc mùa Thu
hương xưa thấp thoáng nhẹ từ hồng hoang
ngón buồn gõ khẽ thời gian
tôi nghe như có âm vang lời người
 *
dưới từng đêm trăng xưa rơi
thầm thì ở lại trong tôi miên trường
trầm, thăng đỉnh nhớ vô thường
trong vô biên đã có gần ngàn Xuân
 *
nhớ y có lúc đời hồng
y như có lúc cũng toàn châu sa
tôi sao lại chữ thiết tha
tìm lưu hợp những bôn ba rất tình
 *
ấm như ngày nắng thủy tinh
người mong đánh thức trái tim mỏi mòn
thức từng cảm giác ngủ quên
trong phòng năm tháng mong manh lịm dần
 *
trắng tay mấy nhánh sầu đông
nghèo hơn cả giấc mơ không ngọt ngào
tôi giành chận giọt xanh xao
cho đừng rụng giữa chiêm bao bọt bèo
 
đht
 
 
 
 
 
 
 
 
 

Sunday, November 8, 2015

NGƯỜI VỀ CUỐI GIẤC MƠ




những giọt sa mù đêm cuối Hạ
mùa Thu tóc trắng, tuổi chưa hay
sắp nối nhau lên xe thổ mộ
về đâu, đừng... cuối giấc mơ người
*
ta nhớ người như chưa từng nhớ
giẫm nhẹ trong hồn mỗi bước đi
vang vọng cái tên từ muôn thuở
để lại từ Thu tuổi dậy thì
*
yên lặng thấm dần sâu đồng tử
võ vàng như cuống lá sầu Đông
rất muộn nên mai sau ta sợ
biết hẹn xưa còn giao phối không
*
Người về cuối giấc mơ ta đợi
linh hồn rũ xuống cuộc chờ mong
trên đất hoang vu trầm ưu mới
mọc cỏ hoang đường án lối trăng
*
và ánh mắt chừng như say nắng
trắng dã tầm nhìn qua biển thơ
ôm nhánh rêu rong, buông yên lặng
trên sóng vàng khô khốc vỗ bờ


đht



Friday, November 6, 2015

GIỌT NƯỚC MẮT TRỞ HỒNG LONG LANH





( Tiếp theo Giọt Nước Mắt Biết Đau) )

Trên chiếc Hàng Không Mẫu Hạm Hoa Kỳ chở dân tị nạn chúng tôi bây giờ bớt người, vì đến đảo Subic Bay, có khu trục hạm khác đang đậu chờ để chia bớt số dân di tản  chia làm hai ra, dân  trên tàu chúng tôi thấy tàu kia tản bớt còn  ít người nên ùn ùn xuống bớt tàu nầy qua bên tàu kia. Họ không biết là chiến hạm này sẽ đi Canada hay Úc thì tôi không rõ lắm. 
Thấy bớt được người, Hậu bảo anh bạn lính, Uyên và tôi cứ ở lại đây vì Hậu bảo tàu này chắc sẽ qua thẳng đảo Guam.
Tôi mở ngoặc nói về người Mỹ một chút, những ngày trên tàu, hầu hết lính Mỹ đối với đám dân tị nạn chúng tôi rất tốt, chúng tôi mỗi ngày vẫn nhận được 3 bữa ăn có cơm chỉ khổ là họ không biết biết nấu kiểu Việt Nam, nhiều nước quá nên cơm nhảo, nhưng dù sao khi đói ăn gì vẫn thấy ngon, đồ ăn toàn là đồ hộp như  thịt hộp...các cháu bé thì được phát thêm sữa bột Mỹ...Tôi cám ơn những người Mỹ đã đón nhận chúng tôi với nỗi thông cảm sâu sắc tình người.
Vì bớt người nên chúng tôi không còn nằm như cá mòi sắp lớp nữa, Hậu tìm được cho bọn con gái chúng tôi một chỗ trên boong, thoải mái. Những người  lính Mỹ đem cho chúng tôi mỗi người một tấm nệm bằng cao su,một tấm mền.vừa ấm cũng vừa êm nên cũng đỡ khổ cho tấm lưng gầy, mấy hôm nay bị cong vì nằm hụt chỗ.
Đêm nay, đêm bình yên đầu tiên tôi nhìn thấy trăng, bao ngày lênh đênh trên biển, sự lo âu và đau buồn vì cớ cái chuyện rời bỏ quê hương  đang bị dày xéo bỡi chế độ khắc nghiệt độc tài sau chiến tranh. Nhớ cái chết thảm thương tội nghiệp của Vân, tôi như người ngồi trên lửa và mắt tôi như mù đi. Đêm nay ngồi ôm cho Nam ngủ, tôi ngồi cạnh Hậu, Sang – anh  lính chưa quen và Uyên, tôi chợt thấy trên nền trời đêm xanh trong, có mặt trăng và những ngôi sao lấp lánh, chợt tôi nhớ đến 4 câu thơ của người lính không biết tên đọc cho tôi nghe lúc anh nằm cạnh, anh vuốt tóc tôi âu yếm:
giữa khuya tay gối đợi chờ
 em đi vào giấc mơ đời lênh đênh
 trăng vào xiêm áo nhẹ tênh
 oằn thân ngà ngọc cong vênh cội nguồn.... 
 
mắt tôi chợt ướt, tôi lắc đầu cho quên đi kỷ niệm, vì giờ này đâu còn là lúc để nhớ mà chỉ lo ngay ngáy ngày mai mình và con sẽ ra sao và tương lai sẽ đi về đâu...
Lênh đênh trên biển như vậy, sau 11 ngày, thì chiến hạm đến hải phận của đảo Guam. Trước khi cho chúng tôi sang những chiếc tàu nhỏ của tuần dương hạm  để vào đảo, họ phát cho chúng tôi ít quần áo, các người đàn ông mỗi người một chiếc sơ mi chim cò kiểu  người Phi Luật Tân .
Bỗng tôi nghe có tiếng thét từ trên boong cao, tôi đưa cháu Nam cho Uyên, đưa mắt tìm Hậu nhưng không thấy, tôi  chạy vội leo lên boong, thấy Hậu và một nhóm người đang nhìn xuống biển, tôi vội vàng chạy đến tìm Hậu, đưa mắt hỏi. Chỉ nghe Hậu thở dài và đám người kia phần nhiều là quân nhân VNCH, mặt họ thật buồn.
 Hậu kễ cho tôi nghe câu chuyện từ đâu có tiếng thét nhói tim người nghe lúc nãy: Lúc mọi người được phát chi cho quần áo, chiếc áo sơ mi chim cò kiểu Phi Luật Tân vẫn mặc. Như mọi người quân nhân khác, Hậu cầm chiếc áo trong tay, tần ngàn không biết nên cổi bộ quân phục đang bận trên người để thay, chợt Hậu thấy đằng xa một anh quân nhân cầm trên tay chiếc áo, vẻ mặt như đang nghĩ ngợi một điều gì quan trọng, có lẽ anh ta đang đối diện với một sự thật tàn nhẫn không thể chối bỏ hay quên được: Đó là danh dự tổ quốc, lý tưởng của người làm trai đã hy sinh cả cuộc đời, tuổi trẻ, gia đình để bảo vệ miền đất tự do của anh đã mất hết.  Trong một khắc ngắn, như đã quyết định, anh leo lên bờ boong tàu, lao mình xuống biển mà sóng đã nuốt chửng mất hút thân anh trong biển mênh mông trong lúc Hậu chưa kịp làm một cử chỉ gì để giữ anh lại! Vậy là bao nhiêu chí lớn trong một khắc ngắn đã chìm theo những bọt sóng  vô tình....Hậu nắm tay tôi, ngậm ngùi cho hoàn cảnh của những người cầm súng không giữ được quê hương !
Hậu nghĩ trong đầu, khi cầm chiếc áo chim cò anh vừa nhận được, anh cảm thấy lòng anh rất thẹn, thẹn vì anh thấy mình thật bất lực, anh là một quân nhân của Quân Lực Việt Nam Cọng Hoà, trong tay anh cầm súng cùng với anh em chiến hữucố chiến đấu đến phút cuối cùng, vậy mà không làm tròn được sứ mạng của người trai lúc quê hương đang gặp nguy biến, không ngăn chận được kẽ thù, anh cũng đã nghĩ đến chỉ có cái chết mới có thể xin tạ lỗi cùng quê hương, nên anh rất hiểu tâm trạng người quân nhân vừa đã nhảy xuống biển tự vẫn vừa rồi.
Tôi nhìn Hậu, thấy sự xót xa trong mắt Hậu, tôi vội bấu chặt lấy cánh tay Hậu:
-Hậu, Hậu đừng làm vậy, đã không có ích gì mà còn làm cho Vân dưới suối vàng buồn thêm, và còn những người còn sống, đồng bạn Hậu, mẹ con chị còn cần đến Hậu.
Vào đến đảo, chúng tôi cũng được đón tiếp đàng hoàng. Mỗi gia đình được chia cho một căn lều vải . Chúng tôi là những người gần như đầu tiên đến đảo, được đối đãi rất tốt. Mỗi ngày nhận được 3 khẩu phần. Cuộc sống trên đảo cũng tạm qua ngày trong lúc chờ đợi Uỷ Ban Liên Hiệp Quốc quyết định cho tương lai của những người di tản. 
Trên đảo có một văn phòng đại diện Liên Hiệp Quốc, họ cần những người biết tiếng Pháp, tiếng Anh để làm thông dịch viên. Hậu và tôi tình nguyện vào làm vì chúng tôi nói thạo 3 thứ tiếng.
Sau đó thấy Hậu độc thân, họ hỏi anh muốn đi đâu và có thân nhân ở đâu, Hậu bảo anh đã liên lạc được với vợ chồng em gái anh ở Mỹ và chịu bảo trợ cho  anh, và anh đã được đồng ý cho đi Hoa Kỳ. Sau đó đến tôi, thấy tôi thạo tiếng Anh, và có con nhỏ, họ bảo tôi được quyền ưu tiên chọn xứ, và sau đó do sự bảo trợ của nhà thờ, họ tìm được cho tôi một gia đình hai vợ chồng người Mỹ cao tuổi đang cần một người giúp việc nhà, họ liên lạc với gia đình này và tôi được nhận.
Cuộc đời mẹ con tôi đến một ngã rẽ may mắn, nhiều khi nghĩ lại, tôi cũng tự hỏi có phải tôi đẻ bọc điều không, hay định mệnh do Trời Phật xếp đặt.
Ông bà Mỹ  đối với mẹ con tôi như người nhà. Ngoài những giờ làm việc, bà chủ cho tôi theo học lớp tiếng Anh cho người ngoại quốc, vì dù tôi thạo tiếng Anh, nhưng ở Mỹ họ nói mau quá khó nghe vì nuốt chữ. Và vì chợ búa, món ăn tôi chưa thạo việc lắm, chỉ có cái vui là ông bà rất thích đồ ăn Việt nên mê những món tôi nấu.
Ở đây có nhiều hội từ thiện các nhà thờ, thường  cho mẹ con tôi quần áo …có mặc rồi nhưng chưa cũ lắm, cháu Nam thì ban ngày được đi mẫu giáo, tóm lại, cuộc đời tôi không đến nổi nổi trôi lắm nếu hai ông bà Mỹ không mất đi. Từ đó, tôi lại phải lo tìm việc khác để làm nuôi con.
 Tôi nhờ  nhà thờ tìm cho tôi chỗ làm, và tôi được nhận vào nấu ăn cho một nhà hàng Việt, với sự dành giụm, mấy năm sau tôi mua được một căn nhà nhỏ đủ cho mẹ con tôi ở. Tôi tiếp tục như vậy và nuôi con cho đến lúc nó ra đại học. Bây Giờ Nam đã là một luật sư . Nó tìm được chỗ làm tốt cùng với một luật sư người Mỹ gốc Việt.
Hiên nay tôi đã ngoài lục tuần. Tôi vẫn sống độc thân nuôi con,  dù có rất nhiều người thương và xin cưới tôi. Trong tim tôi, bao giờ cũng chỉ có một hình bóng duy nhất của người lính không biết tên mà tôi vẫn xem anh như chồng mình. Tôi cứ cầu nguyện Trời Phật cho tôi gặp lại anh ấy dù chỉ một lần là đủ mãn nguyện rồi. Nam từ nhỏ vẫn hỏi cha nó đâu, tôi giải thích cho con cha nó là một người lính trước đây của binh chủng Biệt Động Quân Việt Nam Cộng Hoà.
Buổi tối hôm đó, tôi đi dự đám cưới con của bạn, tôi không thể nào ngờ là mình đã gặp lại người xưa. Anh đưa tôi về nhà, tôi mời anh hôm sau đến chơi và để cho anh biết một chuyện mà anh không bao giờ ngờ đến.
Hôm ấy tôi làm một bữa cơm thật giản dị nhưng để hết thương yêu vào những món mà ngày anh đến quán Vân tôi đã tự tay nấu cho anh và nhân thể tôi gọi Nam đến ăn cơm nhưng chưa cho con biết vì sao tôi căn dặn con là phải đến. Hôm nay tôi cũng sửa soạn làm đẹp một chút và nhìn gương, tôi rất tự hào mình vẫn còn những nét xưa.
Nghe chuông cửa reo, tôi vội vàng ra mở cửa, thấy anh ôm trên tay một bó hồng đỏ và chào tôi bằng một nụ cười thật tươi, tôi sững hết một phút, ban ngày nhìn rõ, nụ cười đó của anh vẫn dành cho tôi những ngày ngắn ngủi thương yêu nhau ngày xưa. Anh đưa cho tôi bó hồng, anh bảo có 40 đoá hoa, tôi hỏi tại sao lại 40 đoá hoa?
- Vì đã 40 năm anh chưa gặp lại em. Và mỗi một đoá hồng là một năm tròn anh nhớ em đó em.
Nước mắt tôi ứa ra vì cảm động. Tối qua ở tiệc cưới, anh bảo anh vẫn ở một mình đến bây giờ vì cũng thầm mong ngày nào đó gặp lại tôi.
Tôi mời anh vào nhà, mời anh vào salon, mời anh ngồi ở chiếc ghế bành một chỗ bên tay trái tôi, tôi mở chai champagne, rót vào hai cốc, mời anh uống rượu khai vị. Anh nắm tay bảo tôi ngồi xuống cạnh anh, anh ôm tôi hôn nồng nàn như đêm đầu tiên mới gặp . Qua hết những phút cảm xúc, tôi đứng dậy, đi lại bàn viết, mở hộc tủ lâu nay tôi vẫn khoá, tôi lấy bao thuốc lá Capstan cũ đưa cho anh, anh ngạc nhiên nhìn tôi, tôi ra dấu cho anh mở đi.

Anh cầm bao thuốc, mở ra, anh như khựng lại: trong bao thuốc anh để quên trên bàn khi anh trở về đơn vị, còn y nguyên số tiền lương tháng cuối cùng anh để lại cho tôi, tấm ảnh cũ của anh và bài thơ anh viết vội tặng tôi trước khi anh lên đường. Anh lặng người đi mấy phút, xong anh kéo tôi lại, dang tay ôm trọn tôi trong vòng tay anh.
- Sao em lại để dành số tiền này vậy?
- Vì đó thuộc về những kỷ niệm ít oi anh để lại cho em trước khi anh đi.

-  Anh bao em nếu em cần thì tiêu, không thì ngày gặp lại, em trả lại anh cũng được
- ???
- Vì em không phải cần đến số tiền đó nên...
Ngay lúc ấy, cửa nhà mở, cháu Nam bước vào, thấy anh, nó khựng lại một giây, xong bước lại gần, đứng cụp hai chân với nhau và đưa tay phải lên trán chào anh theo kiểu nhà binh.Thấy anh bỡ ngỡ, Nam lên tiếng trước:
- Con chào Ba, rồi đến gần hôn anh trên má.
Anh ngạc  nhiên nhìn Nam rồi nhìn tôi, tôi chưa kịp lên tiếng thì Nam đã dành nói:
- Thưa, con biết là Ba, vì khi con vừa bước vào phòng khách, thấy Ba ngồi trên chiếc ghế mà Mẹ con không mời ai ngồi trên ấy, kễ cả bạn bè của Mẹ hay ngay cả chú Hậu,vì Mẹ con vẫn nói với con là người đàn ông nào bước vào nhà và được Mẹ con mời ngồi vào chiếc ghế này sẽ là cha của con mà thôi, vì vậy mà con biết là Ba.
Anh nhìn tôi, tôi hiểu ra, tôi nói :
 - Mấy tháng sau khi anh đi, em đã có thai, và đây là con trai chúng mình đấy anh, con tên là Nam, Nguyễn Việt Nam, em khai họ mẹ vì không biết anh tên gì và họ gì, anh cười thật tươi:
- Anh là Cường, Nguyễn Việt Cường.
- Còn em Nguyễn Phúc Trầm Hương

đht